Bước vào đại học chúng con mới cảm nhận được việc chúng con ngày trước quá phụ thuộc vào thầy cô. Tất cả mọi việc chúng con đều phải tự lo tự quyết định. Không còn ai chăm lo nhắc nhỏ. giờ muốn nghe 1 tiếng mắng của giảng viên cũng khó thầy cô ah. Ở môi trường đai học chúng con không còn có được cảm giác thân quen giữa thầy cô và học sinh. cảm giác xa vời lắm, không còn cảnh thầy và trò cùng nhau trò chuyện những lúc giải lao. Không còn cảnh thầy cô tận tình hướng dấn học trò từng bài toán từng vấn đề thật cặn kẽ.cnhiều lúc chúng on thật sự cảm giác bối rối khi không kịp thích nghi với cuộc sống sinh viên với cách học tập ở đại học. không còn ai để mà hỏi han không còn ai để giúp mình giải quyết những vướng mắc.
lên đại học rồi chúng con không còn cảm giác dây thần kinh căng lên như dây đàn khi đến giờ hỏi bài củ (bọn con ngày xưa cứ trông bố mẹ vào lớp muộn để khỏi kiểm tra bài củ hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii nhác nhớn quá bố mẹ nhỉ?)
Và khi không ai dò bài nữa bọn con càng trở nên nhác nhớn và chẳng chịu học hành gì.Lúc nào đến ngày thui rùi chúng con mới bắt đầu xách sách vở học huuuuuuuuuuuuuuu
Nhiều lúc chúng con cảm giác sợ bố mẹ lắm. y như sợ cọp ấy bố mẹ nạ (con có gì sai sót gì thì bố mẹ thông cảm cho bọn con nhá) Chúng con sợ nhât khi bố Quang trả bài kiểm tra và những lúc mà thầy có chuyện không hài lòng về lớp huuuuuuuuuuu (khi đó tim chúng con muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn) Nhưng chúng con mãi nhớ những lúc bố kể chuyện vui và sự thoải mái của bố trong việc liên hoan (thực sự khi đõ khoảng cách thầy trò dường như ngắn lại) và còn sự tâm lý của bố nưa và sự quan tâm của bố tới từng người con ( con sẽ nhớ mãi lần bố chở con về khi liên hoan 26.3 và lúc bố đên nhà con khi nhà con có chuyện buồn) Và còn rất nhiều kỉ niệm về bố con muốn dành cho những đứa con còn lại của bố kể cho bố nghe.
Còn bố Tính. có lẽ đến 80% lớp con đều sợ những bài tập của bố. và lúc bố đi đến từng bàn kiểm tra xem chúng con làm bài có được không. những lúc đó chúng con thật sự rất sợ (vì môn hóa thực sự chúng con rât yếu). Bố có biết không 3 năm học với bố con toàn bị lũ bạn đẩy ra ngồi đầu bàn thui. chúng sợ bố lại kiểm tra bài lắm. Tại con gan lì nên không thấy sợ bố nữa nếu không con cũng chạy vào trong ngồi rồi bố nạ. nhưng chúng con se không bao giờ quên được những phương pháp giải toán trắc nghiêm mà bố hướng dẫn chúng con(chúng thục sự đã giúp chúng con rất nhiều) và chúng con sẽ không quên nhưng lúc lớp mình học thêm tại nhà cô Lê (Chuyện này chỉ những người đi sớm mới biết) bố và các con cùng nhau tro chuyện và thỉnh thoảng cô lê còn cho bố con mình hoa quả trong vườn nhà cô nưa bố nhỉ?
còn dành cho những người con khác của bố mẹ viết về bố mẹ con viết hết chúng đánh con chết