Có thể bây giờ Cô đã quên em,
Học trò quá nhiều, làm sao Cô nhớ hết.
Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt,
Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm.
Có thể bây giờ chiếc lá bàng non,
Của ngày em đi đã úa màu nău thẫm.
Ai sẽ nhặt dùm em chiếc lá đó,
Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ.
Ước gì...hiện tại chỉ là mơ (hichic
)
Cho em dc trở về nơi chốn ấy,
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái,
Được vui- buồn- cười- khóc hồn nhiên.
Em nhớ hoài tiết học đầu tiên,
Lời Cô dạy : văn học là nhân học
Và chẳng ai học xong bài học làm người
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén chuyền tay nhau gói kẹo gần cuối lớp
Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay ngày nào cứ thấm đẫm bờ môi.
Những lúc em buồn _ em nhớ quá Cô ơi!
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ!
Em cố gắng là Trinh Sát thực thụ,
Không phụ lòng Cô_ học tập để thành người
Huhuhuhuhuhuhuhuhu